Thơ: Tùng Trần

Mở tấm lòng mà rộng lượng bao dung
Dù lạ xa hay chung cùng huyết thống
Người với ta dẫu sao đều đang sống
Trên cõi đời vốn đầy rẫy gai chông

Đừng tưởng rằng trời đất rộng mênh mông
Sống lọc lừa thì không ai biết đến
Nếu có thể hãy đem lòng thương mến
Tưới lên đời để vơi hết ưu tư

Cõi duơng trần cũng chỉ tựa giống như
Một quán trọ cho con người tạm trú
Khi món nợ trót vay mình trả đủ
Sẽ quay về nơi chốn cũ hư không

Sống trên đời ai mà chẳng ước mong
Được bình yên như dòng sông tĩnh lặng
Bước chân trần đi trên đường bằng phẳng
Không nhạt nhoà giọt lệ đắng bờ môi

Lắm bạc tiền rồi cũng thế mà thôi
Nào vĩnh niên sống đời mà ích kỉ
Gạt bỏ đi sang hèn trong suy nghĩ
Bởi cuối cùng cũng chỉ nắm tàn tro

Đừng bao giờ đem hai chữ nhận cho
Để mang ra mà so đo người nhé
Sống trên đời đâu gì bằng vui vẻ
Khi ngọt bùi cùng san sẻ cho nhau.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *