Thơ: Tùng Trần
Nếu có thể hãy rộng lòng tha thứ
Những lỗi lầm trong quá khứ xa xôi
Bởi buồn..đau..khóc..hận cũng qua rồi
Mở tâm hồn đừng ngậm ngùi che đậy
Đâu chỉ có mỗi một mình như vậy
Cuộc đời này còn đầy rẫy trái ngang
Đã gieo nên bao thảm cảnh bẽ bàng
Thì cớ gì mãi mang lòng thù hận
Dẫu biết rằng khi ngập tràn chịu đựng
Giọt lệ nhoà căm giận sẽ lăn rơi
Có nỗi đau không tả hết bằng lời
Nhưng tất cả xa rồi còn đâu nữa
Nếu có thể vào một ngày nào đó
Thả tâm hồn buông bỏ hết thương đau
Cùng xót xa của ngày tháng năm nào
Tự cho mình chút sắc màu cuộc sống.